Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Nước mắt của hạnh phúc



(Ảnh trên mạng)

Đặt tay lên bụng, cảm nhận con đang tồn tại trong tôi mà cảm xúc không thể diễn tả được, tự dưng nước mắt cứ chảy dài. Tôi thường nghe người ta nói, không phải chỉ buồn đau mới khóc mà hạnh phúc cũng có thể khóc, giờ tôi mới cảm nhận được... 
Sinh con trai đầu lòng phải trải qua phẫu thuật sinh sớm, rồi lại buộc phải bỏ đi đứa con thứ hai để bảo đảm tính mạng cho mình, lần nào tôi cũng phải tự tay kí vào giấy phẫu thuật, lần nào cũng đau thắt lòng... 
Mỗi tối ôm con trai vào lòng mà cứ thương nhớ đứa con chưa kịp chào đời phải lìa xa để mình tôi được sống, nỗi đau đó cắng đắng, dày vò tôi rất nhiều... Sau lần phẫu thuật kế tiếp để bóc tách những khối u trong tử cung và u nang ở buồng trứng, điều trị chứng thiếu máu do di truyền thì cũng là lúc bác sĩ thông báo tôi không thể có con nữa, đừng kỳ vọng quá nhiều...và cũng trong thời gian này, chồng cũng rời xa tôi... 
Những ngày khóc khô rồi cũng làm cảm xúc chai đi, yêu thương tôi dành hết cho con trai nhỏ, cho công việc và học tập của mình...
Nhiều năm sau, tôi gặp anh, yêu thương cũng nhiều nhưng anh chưa một lần kết hôn, chưa có con mà anh lại rất yêu trẻ con. Nhìn cách anh chơi cờ với con trai, và nhiều lần anh bảo tôi sinh con cho anh, tôi lại thấy đau lòng... Công việc của anh phải đi xa triền miên, quê anh lại ở tận miền bắc, suy nghĩ của người ở quê sao có thể chấp nhận con dâu như tôi... 
Lại thêm một lần phải quyết định rời xa người mình yêu thương, để anh làm tròn bổn phận với bố mẹ là cưới vợ ở quê nhà ... Không biết lúc đó anh nghĩ gì nhưng tôi chỉ xem định mệnh của mình dừng lại nơi đó, xem như ông tơ bà nguyệt đã xe nhầm một mối lương duyên...
Nhưng định mệnh đã không dừng lại... Ngày hẹn tái khám kiểm tra sức khỏe, cũng là ngày bác sỹ buộc tôi phải kiểm tra thật kỹ, siêu âm làm lại mấy lần mới dám khẳng định là tôi có thai ... Bất ngờ, lo lắng. hạnh phúc cứ đan xen làm tôi không biết là thật hay mơ...
Nhiều ngày sau tôi mới quyết định thông báo cho anh chuyện tôi có thai, cũng không biết anh vui hay buồn. chỉ biết anh nói nếu tin anh em hãy giữ con lại, đợi anh về ...
Bây giờ con đã biết cựa mình quẫy đạp, anh mỗi ngày đều đặn nhắn tin trò chuyện để biết con thế nào, để biết sức khỏe tôi ra sao, còn tôi vẫn phải nằm trong tầm kiểm soát của bác sĩ... 
Hạnh phúc được làm mẹ thêm lần nữa, hạnh phúc vì con trai càng lớn càng ngoan sẽ giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trở ngại của bệnh tật, của những ngày không có anh bên cạnh...